Bow101 - 5 Câu Chuyện Cần Biết Để Trở Thành Một Photographer Văn Minh ? ( Phần 1 )





Trích toàn bộ từ bow101:

Câu chuyện thứ 1:  Khách của ai ? 
Ngày nảy ngày nay, ở tại một xứ có tên là Việt Nam. Có một studio tên A là chuyên chụp ảnh cưới ngoại cảnh và không có dịch vụ quay Video Clip cũng như không có chụp Phóng Sự Cưới . A ký hợp đồng với khách một gói chụp Pre-Wedding cộng với một gói quay Video Clip. A nhờ B là một Freelance chuyên quay Video Clip.    Khi B đi quay chung với Studio của A,  Khách của A hỏi trực tiếp B để quay phóng sự. B liền đưa Name Card của mình cho khách và xin Facebook của khách hàng khi chưa có sự đồng ý của A.   

Cũng ngày nảy ngày nay nhưng ở Mỹ.  Khi Stephen Huynh và Khanh Ng đi chụp phóng sự cưới, nếu đó là Show của Stephen nhận và Stephen làm Main Shooter và nhờ Khanh Ng làm Second Shooter thì trước giờ chụp Khanh thường yêu cầu Stephen đưa cho Khanh một ít name card / business card của Stephen. Để khi có khách hỏi thì Khanh sẽ đưa business card của Stephen chứ không đưa của Khanh. Vì đó là show của Stephen chứ không phải của Khanh. 

Câu chuyện thứ 2: Có nên giúp đỡ ? 
A và B là bạn chơi với nhau khá thân.  A là một người chụp có phong cách riêng đặc trưng và được biết đến nhiều hơn B . Một hôm A đi chụp hình cưới ngoại cảnh cho khách của A. B xin đi theo để học hỏi kinh nghiệm và chụp phụ. Về nhà B xin phép A để được lấy hình B chụp ngày hôm đó cho khách của A, để chạy quảng cáo trên Facebook . A nể tình bạn bè nên đồng ý. Kết quả là do B chạy quảng cáo hiệu quả hơn A, nên sau bộ hình đó B được đắt khách hơn A. Và nhiều khách hàng nhận định phong cách hình ảnh đó là của B chứ không phải của A.  

Câu chuyện thứ 3:  Mày chơi với ai ? 
 Cũng tương tự: Anh A và B là bạn thân. Cả hai đều có Studio Cưới. Cả hai thường qua Studio của nhau chơi. Một hôm đẹp trời Anh A hỏi nhân viên của anh B : Làm ăn bên này thế nào? Lương lậu khá không? ngày làm mấy tiếng?  rẻ vậy à ? Bên anh trả lương cao như vầy như vầy nè. … Anh nhân viên về nói với Anh B ; Anh ơi tăng lương cho em đi chứ bên anh A lương cao hơn.     

Thôi , kể chuyện lịch sự mỏi miệng quá. Cho Bow dùng từ mày tao cho dễ kể.  Nói tóm tắt lại là để chửi cái dân Việt Nam mình nhiều đưa khôn lỏi lắm. Nhưng cũng nhiều đứa vô tư quá. Và vô tư quá thì không có văn minh được đâu.  
Mày là thằng chụp hình, khi mày  qua studio tao chơi là mày chơi với tao. Không phải chơi với nhân viên tao. Mày có thể hỏi thăm xã giao như dạo này khoẻ không , con cái sao rồi. Chứ mày không được quyền hỏi về công việc hay lương lậu của nhân viên của tao. Mày không được rủ nhân viên tao đi nhậu, đi chơi riêng. Mày muốn nhờ nhân viên tao làm gì cho mày thì phải nhờ qua tao chứ không phải nhờ thẳng nhân viên tao.  Mày tiếp cận nhân viên tao được có nghĩa là mày có thể lủng đoạn công ty tao được.    Mày đi nhậu riêng với nhân viên của tao có nghĩa là mày có thể biết được cách vận hành và tài chính của công ty tao. Nhân viên tao nể mặt mày nên nó đi, hoặc nhân viên tao nó ngu nên nó mới đi, và cũng bởi vì nó ngu nên nó mới là nhân viên. tao sẽ không trách nhân viên tao mà tao chỉ dạy dỗ nó. Nhưng mày là thằng tao phải nghỉ chơi. Vậy thôi.   

Câu chuyên thứ 4:   Nhận Đệ Tử ? 

Lâu nay thường có nhiều người muốn xin đi theo Bow học nghề, học muốn được làm Free và đóng tiền đủ kiểu. Nhưng Bow chỉ khuyến khích đăng ký lớp học chứ không nhận đệ tử riêng theo kiểu đó. Bow thấy mấy Studio hoặc mấy Photographer có tiếng thường hay nhận học viên học nghề theo kiểu: Mày vô đóng cho tao vài chục triệu tao sẽ cho mày theo tao học nghề. Mày vừa tốn tiền, vừa làm việc không công cho tao chỉ để học nghề ????

Bow từng bàn việc này với anh Tuấn Liebehuman. Từ năm 2008 hay 2009 với mức độ nổi tiếng của Liebe Studio thì chắc chắn sẽ có hàng trăm người xin theo học nghề kiểu đó. Từ năm 2011 khi Bow về Việt Nam cũng có hàng trăm người xin đóng tiền theo học nghề kiểu đó.  Nhưng tại sao tới nay Bow hay a Tuấn Liebe  vẫn không nhận ai theo kiểu đó, mà chỉ nhận nhân viên vô làm. Vừa dạy cho họ, vừa tạo mối quan hệ cho họ, và thậm chí Pr cho họ và vừa phải…trả lương cho họ. 

Khi Bow và anh Liebe còn ở nước ngoài , lúc còn đi học ai cũng mong khi học ra sẽ có được một Studio hay một người nổi tiếng nào đó nhận mình vô làm việc theo kiểu thực tập sinh. Ở nước ngoài gọi là Internship. Thường các trường Đại Học nước ngoài cũng sẽ gửi sinh viên những năm cuối đi thực tập với những nơi uy tín để học hỏi kinh nghiệm. Như trường hợp của Bow là được cái internship với Jerry Avenaim.  và dù là làm việc thực tập kiểu gì thì không ít thì nhiều vẫn phải có lương. Vì đó là công bằng, chúng ta đổ mồ hôi ra làm thì chúng ta phải có lương. Dù được làm việc với ai đó mình ngưỡng mộ là một vinh dự.  

Cách đây mấy năm có một bạn xin đóng tiền vô làm và học việc với Bow, Nhận tiền dạy nghề thì Bow không nhân, bắt người ta làm việc không công thì Bow không nỡ. Vì Bow nhớ thời sinh viên mình thế nào và Bow đã từng sống ở nước ngoài thế nào. Sau khi bạn đó học xong Lớp Nhiếp Ảnh 101,  Bow giới thiệu bạn này qua anh Tuấn Liebehuman làm . Kết quả bạn này được trả lương cao, được đi chụp phụ, được học được quy trình quản lý doanh nghiệp .v.v.v.  Bow và anh Tuấn đều hài lòng. 

Ở Việt Nam có thể có nhiều photographer nhận đệ tử theo kiểu “làm việc không công ”  hoặc “Đóng Tiền + Làm Việc Không Công” vì họ sợ nhận một người nhân viên trả lương, dạy nghề , tạo quan hệ cho, rồi cuối cùng người đó cũng bỏ đi làm riêng.  Trong khi có biết bao người muốn bỏ tiền ra để được theo phụ. Bow thấy như vầy. Quản lý được nhân viên, nhân viên giỏi đi có nhân viên kế thừa hay không là do cái tài lãnh đạo của người chủ Doanh Nghiệp. Thằng nhân viên đó làm vì học hỏi hay vì muốn lợi dụng mối quan hệ thì đó là vấn đề “Văn Minh” của thằng Nhân Viên. Thằng Photographer nhận đệ tử hay nhân viên theo kiểu gì thì đó cũng là cái “Văn Minh” của người chủ.  Còn tất cả đều chấp nhận đi học nghề mà phải đóng tiền công làm Free thì đó là cái “Văn Minh” của người Việt Nam :))))  .   Vậy thì tóm lại bạn muốn nhận đệ tử hay nhân viên theo kiểu gì thì đó là cái “Văn Minh” của bạn.  

Còn tiếp:  
Ở đây Bow tổng hợp lại vài câu chuyện Bow đã chia sẽ trên Facebook. Và có thêm vào câu chuyện thứ 5. Những phần tiếp theo Bow sẽ thêm vài chuyện “nhạy cảm” hơn để cho mọi người cùng phân tích. 
 Bạn nào có câu chuyện nào hay chia sẽ với Bow nha :)))  

1 nhận xét: